Tại bệnh viện ung thư, tôi tâm sự với hai người bị ung thư đầu trọc, da xanh như lá rừng...
Một anh khoe, anh trồng chè, bao giờ cũng dành riêng một luống chè không phun thuốc trừ sâu để cho gia đình mình uống, số độc hại anh bán cho “chúng nó” xơi. Một anh trồng rau ở Hà Nội bảo, rau của tớ không phun thuốc sâu thì sâu nó ăn hết, không kích thích nó lớn nhanh thì mình rã họng vì đói, thế là anh phun tất. Riêng rau để nhà anh ăn thì trồng riêng ra một luống rau sạch, ăn sống ngon ơ, sướng lắm. Tôi nghe mà đau lòng, giờ kể ra càng đau lòng, vì 2 anh ấy đều đã chết.
Anh trồng chè dành riêng đồi chè sạch cho mình uống lại mua rau của anh bán rau bẩn về ăn; còn anh trồng rau dành riêng cho mình một luống rau sạch để ăn cho sướng mồm, thì lại nhâm nhi uống chè chứa thuốc trừ sâu của anh chè bẩn.
S.T
Thấy bài mới của Thắng mừng quá! Dạo này thế nào Thắng ơi?
Trả lờiXóaThắng vẫn ổn Giáo ơi! Dạo này hơi bận chút thôi!
XóaBận gì thì cũng lên máy, ghé blog 1 chút Thắng ui. Vắng lâu quá, giáo buồn...
Trả lờiXóaÀ, cái điện thoại của Ly bị hư, đem sửa lại họ chạy chương trình mới làm mất hết danh bạ rồi Thắng ơi. Thắng nhắn tin lại cho giáo lưu số đi nhe!
Uhm, số của Thắng là 0936 80 12 16
XóaAi cũng suy nghĩ kiểu này nên ngày mới càng nhiều người mắc bệnh ung thư, nhiễm độc ! Buồn quá !
Trả lờiXóaGiờ cuộc sống đầy những nguy hiểm chị nhờ! Đến cả ăn uống giờ cũng không còn được thoải mái nữa rồi!
Xóa